NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 102

Kanêha bị buộc ghì vào một cái ghế. Cô dán mắt nhìn chồng không

chớp. Cô cố vươn cổ ngoảnh sang bên để nghe bọn chúng bàn ở phía sau,
nhưng không được vì bị trói chặt quá.

- Có lẽ thằng chả không có vàng bạc gì ráo trọi, - một gã thì thào.

- Nó có đấy, gã đầu nói, - Nhưng nó lì. Tụi mày không biết bọn thợ săn

trâu rừng bằng tao đâu.

- Nhưng mày không thể làm cho nó mở miệng được bằng cách như đang

làm đâu, - gã người thấp nói, - Nó sẽ chết ngỏm mất.

- Nó sẽ nói, - Gã đầu tiên đáp. Gã tới bếp lò, lấy cái gắp lửa cặp một hòn

than đỏ. Gã bước lại chỗ Xam, kéo tóc Xam, ghì đầu ông vào cái cột. Gã dí
hòn than trước mặt Xam, “Vàng đâu?”.

Mắt Xam mở. Giọng ông khàn đục, rè rè: “Làm gì có cái chi. Trời ơi,

nếu có tôi lại không bảo các ông sao?”

Gã đàn ông miết hòn than đỏ lên cổ và vai Xam. Ông thét lên đau đớn

“Làm chi có vàng!”. Đầu ông ngật sang một bên. Gã đàn ông rút hòn than
ra, máu liền dâng ngập lỗ thịt chảy, chảy tràn xuống tay, xuống ngực Xam.

Gã đàn ông nhặt lấy chai whisky trên bàn, tợp một ngụm. “Rảy cho nó ít

nước”, gã nói, “nếu nó lì không nói vì nó, có lẽ nó sẽ mở miệng vì con vợ
nó”.

Gã trẻ nhất nhấc một thùng nước, hắt lên mặt Xam. Ông lắc đầu mở mắt.

Ông trừng trừng nhìn chúng.

Gã già nhất bọn đập chai rượu xuống, bước lại Kanêha. Mắt những đứa

khác nhìn theo. Gã rút một con dao săn ở thắt lưng ra, cắt phựt sợi dây trói

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.