NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 104

Kanêha nhanh chóng bị trói ghì vào chân bàn. Gã quỳ xuống trước mặt

cô, con dao lăm lăm dí vào cuống họng. “Vàng?” gã hỏi, mắt ngước lên chỗ
Xam.

Xam lắc đầu. Ông không thể thốt nổi ra lời nữa.

- Của trời, - tên trẻ bỗng thốt lên ngạc nhiên, - cái của tôi đột nhiên sao

cứng thế này.

- Ý hay đấy, - gã cầm dao nói. Gã ngẩng lên nhìn Xam, - chắc mày cũng

chẳng mích lòng thấy chúng tao dùng tạm con vợ mày trước khi lột da nó.
Tụi mọi đỏ đúng là mến khách theo kiểu đó đấy.

Gã đứng dậy, đặt con dao lên bàn và cởi thắt lưng đeo súng. Kanêha rụt

chân lại, đạp hắn.

Hắn khẽ chửi. “Giữ chân nó. Tao mần trước”.

Khi Macx cưỡi con ngựa ông Ônxen cho mượn từ tàu ngựa về thì đã gần

bảy giờ. Ngôi nhà gỗ lặng tờ, không một tia khói nào bốc lên khỏi ống
khói. Thật kỳ lạ. Thường thì khi chú về tới nhà, má chú đương thổi cơm
chiều.

Chú nhảy khỏi mình ngựa, chực bước tới cửa. Đột nhiên, chú đứng sững,

chằm chằm nhìn. Cửa ra vào mở toang, lười biếng đung đưa trong gió nhẹ.
Một nỗi sợ hãi không thể giải thích được bỗng ùa đến tâm trí chú. Chú chạy
bổ vào nhà.

Chú lao qua cửa, đứng chựng lại, bàng hoàng kinh ngạc, mắt trố ra khiếp

sợ. Ba chú bị treo lủng lẳng ở cột cái, mồm mắt trợn trừng, màng đầu phía
sau bị nát bay đi vì phát đạn của khẩu súng cỡ 45 đặt vào miệng bóp cò.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.