NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 105

Từ từ, Macx nhìn xuống sàn. Một đống thịt nhòe nhoẹt nằm giữa vũng

máu, có những đường nét trước kia đã từng của má chú.

Cơn đờ đẫn vừa dứt, chú chực thét lên thì bụng bỗng cuộn hơi, nghẹn

mất tiếng: chú nôn thốc nôn tháo đến khi không còn gì để nôn nữa. Chú yếu
ớt bám vào khung cửa, xung quanh chua sặc mùi đờm dãi và thức ăn vừa
tuột dốc khỏi dạ dày.

Chú lảo đảo đờ đẫn bước ra ngoài. Ngồi phịch xuống đất, chú òa lên

khóc. Một hồi lâu sau, hết nước mắt, chú uể oải đứng dậy, vòng ra lưng nhà
tới máng nước.

Chú vực đầu xuống máng, rồi gột sạch những dãi dớt nôn ở quần áo. Đầu

vẫn ròng ròng nước, chú đứng thẳng dậy, nhìn quanh.

Con ngựa của ba chú đã biến mất, nhưng sáu con la vẫn bình thản nhai lá

cây trong sân nhốt, chiếc xe kéo vẫn nằm trong cái chái ở phía sau nhà.
Bốn con cừu và đám gà mà má chú rất tự hào đã nuôi được vẫn còn ở chỗ
quay.

Chú đưa tay quệt mắt. Chú mơ hồ biết rằng mình phải làm một cái gì đó.

Nhưng chú không thể nào bước vào đem chôn những thứ trong nhà. Những
cái đó không phải là ba má chú. Ba má chú không bao giờ nom lại như thế.
Chỉ còn một cách.

Chú bước tới đống củi, quơ một ôm. Chú đi vào nhà, đặt xuống sân. Chú

mất nửa tiếng mới rải kín củi thành ba lớp trên nền nhà. Tư lự, chú đứng
nhìn một lúc lâu rồi bước ra ngoài.

Chú tháo bộ yên cương ra khỏi từng cái chái và lùa bầy la đến bên xe.

Chú nhặt một cái bu, còn ở sân quay, tóm quẳng tất cả gà vào trong đó. Chú

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.