NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 167

Maik bỏ đi, Rivd loạng choạng dúi dụi đứng dậy. “Tôi phải giết nó”, hắn

rít lên. “Trước khi thoát, thể nào tôi cũng phải giết cái thằng mọi đen ấy
bằng được!”.

Đêm ấy cả lán phấp phỏng háo hức chờ. Macx nằm một mình trên cái

phản và cũng hồi hộp lây. Đột nhiên, chú cảm thấy mệt nhọc biến sạch.
Chú không ngủ được nữa.

Gã lính gác đã vào kiểm tra xiềng, cột cân từng người một vào cọc

giường. Gã đi ra, đứng sững lại ở ngưỡng cửa một thoáng. Rồi cười một
mình, gã bước ra ngoài trời.

Gần như ngay lập tức sau đó, Macx nghe tiếng diêm đánh xòe, rồi một

ngọn lửa hồng hồng hiện ra trong bóng đêm. Không hiểu bằng cách nào,
một tù nhân kiếm được cây nến. Nó cháy nhấp nháy vui vẻ ngay đầu phản
anh ta.

Trong lán khẽ lan những tiếng cười đã bị nén lại. Macx nghe thấy một

giọng nói: “Ít nhất lần này ta cũng nom rõ được mặt mũi họ ra sao”.

- Tớ kể chi đến mặt mũi – Một giọng khác đáp nhan – Chỉ cần vú to là

được.

Một giọng nữa nói khàn khàn: “Cái cuốc của mày chả biết làm ăn ra sao

cả, nó chỉ quen nằm trong cái tay trắng như ngó cần của mày thôi mà!”

Một tiếng cười khẽ lan ra cả lán. Nửa tiếng trôi qua. Macx có thể nghe rõ

tiếng trở mình sốt ruột của những người nằm đó.

- Mày nghĩ sao, bọn họ có đến không hả? – Một giọng bứt rứt hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.