NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 168

- Yên chí, thế nào tụi họ cũng tới. – Một giọng khác đáp. – Tụi học cũng

đã chờ lâu chẳng kém gì ta đâu.

- Chúa ơi! – Một giọng thiểu não từ đầu kia lán vọng lại. – Tôi không giữ

được nữa rồi. Suốt cả ngày nay cứ nghĩ đến đám đàn bà ấy, đến đêm nay…
- Giọng anh ta lịm dần thành tiếng rên rỉ khe khẽ.

Cả lán lại lặng đi, chỉ nghe thấy tiếng trở mình cọt kẹt bứt rứt trên phản.

Macx thấy trán vã mồ hôi, tim chú bắt đầu đập thình thịch nặng nhọc. Chú
lăn người, nằm úp bụng xuống phản, cảm thấy một làn hơi ấm sực dễ chịu
bỗng dưng nghẹn lên ở đùi mình. Chú quằn quại trăn trở, lòng bỗng bừng
bừng háo hức đến điên dại. Rồi cáu kỉnh, chú bắt mình nằm lật lại. Tay run
lẩy bẩy, chú quấn một điếu thuốc. Sợi thuốc lập bập rơi quanh mình chú.
Nhưng rồi cuối cùng chú cũng châm lửa được. Chú rít một hơi dài.

- Họ không đến rồi – Một giọng rên lên, gần như sắp khóc.

- Tụi nó chỉ là một lũ trêu người. Tổ cha nó! – Một người cáu kỉnh thốt

lên.

Macx nằm lặng trên phản, để khói thuốc bay buồn buồn trong lỗ mũi.

Ngọn nến nổ lép bép rồi tắt ngấm. Cả lán chìm trong bóng đêm tối mịt.
Giọng Maik từ cái phảng bên cạnh hỏi khe khẽ: “Thế nào,chú Macx?”

- Không sao cả.

- Đưa anh xin một hơi thuốc.

Tay họ thoáng chạm vào nhau, Macx lẳng lặng chìa điếu thuốc ra. Nó

cháy hồng lên, soi mờ mờ khuôn mặt người da đen khi anh rít.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.