NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 172

Macx chằm chằm nhìn anh, rồi từ từ mỉm cười. Chú đưa tay ra đặt lên

vai người đàn ông da đen to lớn. “Dù có cái chi xảy ra đi chăng nữa”, chú
nói nghiêm trang, “anh vẫn là bạn của em”.

- Thế là chú cứ đi. – Maik thốt lên. – Chú đã quyết định. Anh đứng dậy

từ từ bỏ đi.

Macx ngỡ ngàng nhìn theo. Làm sao Maik lại biết rõ cái điều mà ngay cả

chú cũng không biết. Chú đứng dậy, cạo sạch cái đĩa.

Mãi đến đêm sau, khi đã vượt qua rào, chạy như điên cuồng với Rivd tới

lùm cây bách, chú mới hiểu Maik đã đúng.

Rivd quáng quàng chạy từ gốc cây này tới gốc cây khác, chân ngập tới

gối xuống mặt nước đen kịt của đầm lầy. Hắn thét lên: “Đồ chó đẻ! Con đĩ
Cayơn vô tích sự, điêu toa!”

Không có cái thuyền nào ở đây cả.


12

Hai người vất vả đi trong đám lau sậy, nước ngập đến hông, loạng

choạng lần lên được một đám đất cứng. Họ ngồi xổm xuống, phập phồng
thở dốc, miệng há hốc, ngáp không khí. Từ phía đất xa, oang oảng tiếng
chó săn sủa vọng lại.

Rivd đập tay lên đầu đánh bốp, đuổi muỗi. “Chúng nó đang đuổi kịp ta”.

Gã lầm bầm nói. Môi gã sưng vù.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.