NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 173

Macx nhìn người cùng đi với mình. Mặt Rivd sưng vù lên, méo mó vì bị

ruồi muỗi đốt, quần áo gã rách tả tơi. Gã hằn học nhìn lại chú. “Làm thế
nào mà mày biết là ta không đi vòng tròn hả? Ba ngày rồi mà đã thấy tăm
hơi lối ra đâu”

- Vậy đó. Nếu ta đi thành vòng tròn, chắc mẻm là đã đụng tụi họ rồi”.

- Tao không thể chịu nổi nữa. Đến điên lên vì muỗi bọ mất. Ta thà để cho

họ bắt lại còn hơn.

- Có thể anh nghĩ như vậy. Macx đáp – Nhưng tôi thì không. Tôi đi xa

được đến thế này không phải là để rồi lại chịu chui vào cũi! – Chú đứng
dậy, - Đi thôi. Nghĩ thế đủ rồi.

Rivd nhìn chú. – Sao lũ ruồi muỗi nó lại không đốt mày cơ chứ? – Gã

bực tức hỏi. – Nhất định là tại cái màu da đỏ của mày.

- Có thể vậy. Mà cũng có thể là bởi vì tôi không gây xước da. Đi thôi.

- Không ở qua đêm ở đây được ư? – Rivd phàn nàn.

- Ồ… ồ.. Ta còn hai tiếng đồng hồ trời sáng nữa. Tức là thêm được một

dặm. Đi thôi!

Chú lội ào xuống nước. Không ngoảnh lại, nhưng một giây sau chú nghe

thấy tiếng Rivd dẫm nước oàm oạp ở phía sau. Và gần tối mịt, chú mới tìm
thấy một vạt đất khô nữa.

Rivd nằm sõng xoài ra đất. Macx cúi nhìn hắn. Trong một thoáng, chú

cảm thấy thương hại hắn, nhưng rồi chú nhớ đến ngọn lửa hằn học thù hận
trong lòng hắn nên lòng trắc ẩn đối với hắn tan đi ngay. Đáng nhẽ chú đã
phải tính trước đến những cái đang phải làm bây giờ”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.