NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 219

Mặt Oeix vụt lộ một vẻ nhẹ nhõm. “Cám ơn ông Nêvađa. Tôi đã rất

mừng là ông đã nhận lời. Xin cảm ơn ông” anh ta thốt lên thành thực.

Suốt tuần sau đó, Nêvađa không tài nào bắt nổi mình đọc được cái bản

thảo. Anh cảm thấy một cách rất lạ lùng rằng nếu anh đọc, anh sẽ tự để lộ
mình ra mất. Rồi một tối, sau bữa chiều, anh vào phòng đọc sách của mình
nơi có Phôn Enxtơ đang chờ và thấy ông ta đang vùi đầu miệt mài đọc nó.

- Anh lờ cái của này bao lâu rồi? – ông hỏi.

Nêvađa nhún vai. “Một tuần chi đó. Ông biết nó rồi đó. Đám viết kịch

bản ấy bao giờ cũng đẻ ra chuyện trò. Cái này có tốt không?”

Phôn Enxtơ từ từ đặt nó xuống. “Còn hơn là tốt ấy. Nó thật tuyệt. Nếu

anh nhận đóng, tôi muốn là đạo diễn của nó”

Đêm đã rất khuya, đèn vẫn sáng trên giường Nêvađa; và anh nhận thấy

người đạo diễn đã muốn nói gì. Oeix đã tạo ra độ sâu và mục đích sống cho
chân dung một con người từng đơn độc, đã nâng lên thành một triết lý
sống, nảy sinh từ nỗi buồn và những khổ đau. Không hề có ánh hào quang
nào quanh những tội lỗi của anh cả, đó chỉ là cuộc đấu tranh tuyệt vọng
giành quyền tồn tại mà thôi.

Và trong khi đọc, Nêvađa đã hiểu rằng bộ phim sẽ phải được quay. Kịch

bản này tốt đến mức không thể bỏ qua được. Để tự bảo vệ mình, anh phải
đóng phim này. Nếu để tuột nó vào tay một kẻ khác, thì không thể nói trước
được rằng họ sẽ đào bới cuộc đời Macx Xanđ tanh bành đến mức nào.

Sáng hôm sau, anh mua lại của Oeix cái kịch bản với giá một nghìn đôla.

Tâm trí anh đột ngột trở lại với giám đốc hãng phim. “Ta hẵng thư lại

một năm đã”, Bơny Noman nói, “đến lúc ấy thì ta đã rõ là phải làm ăn ra

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.