NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 222

Nêvađa mỉm cười. “Cái khổ đối với anh, Đan ạ, là anh là một viên đại lý.

Tất cả các viên đại lý đều có tính đa nghi. Bơny đồng ý với ta vì ông ta
không còn cách chi cả. Ông ta không muốn chơi liều để mất tôi đâu”. Anh
mở cửa, ngồi vào trong xe. “Mười giờ sáng mai tôi sẽ tới văn phòng anh”

- Được, - Viên đại lý đáp. Ông ta đã đi về phía ô tô của mình được mấy

bước rồi đứng sững, quay trở lại. – Cái trò phim nói làm tôi đau đầu đấy.
Hai ba công ty khác cũng đã tuyên bố sửa soạn làm phim nói.

- Kệ họ. – Nêvađa đáp. – Đó là cơn đau đầu của họ. – Anh xoay chìa

khóa, ấn nút khởi động, máy xe gầm lên. – Nó là của mới mà! – Anh thét
lên át tiếng máy. – Khi bộ phim của ta ra đời, mọi người sẽ quên hết đám
phim nói ấy ngay.

Cái telephon trên chiếc bàn nhỏ cạnh giường khẽ vang lên tiếng chuông

dìu dịu. Raina đi đến, nhấc ống nghe. Đó là một chiếc máy mới kiểu Pháp,
cái đầu tiên cô nhìn thấy từ khi ở châu Âu về. Nằm chính giữa đĩa tròn, nơi
thường thường in số, là cái phù hiệu giờ đã thành quen thuộc. “Alo?”

Giọng Nêvađa thân thuộc vang lên. “Thế nào, cô bạn? Em đã thu xếp

chỗ ở xong xuôi chưa?

- A, anh Nêvađa! – cô kêu lên.

- Em còn bạn bè chi đi cùng không?

Cô cất tiếng cười. “Em đang tháo dỡ đồ đạc. Và ngạc nhiên quá”

- Về cái chi?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.