NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 23

Cửa đóng lại phía sau họ, tôi quay sang Mac Alixtơ: "Liệu tôi thế là đã

hết rắc rối chưa nhỉ?"
Mac lắc đầu.

Tôi nghĩ ngợi một thoáng. "Tốt hơn là ngày mai anh tới gặp ông ta ở chỗ

ông ta làm việc. Giờ chắc là ông ấy sẽ tha thôi. Ông ta có vẻ là một người
trung thực".

Mac Alixtơ chậm rãi mỉm cười: "Anh cho rằng một người trung thực sẽ

xử sự như vậy hả?"

- Đấy là một trong những điều tôi học được ở cha tôi. - Vô tình tôi liếc

cái đivăng. - Ông thường nói rằng người nào cũng có cái giá riêng của
mình. Đối với người này , là tiền bạc, đối với người khác, là đàn bà, đối với
kẻ thứ ba, là vinh quang. Nhưng đối với người trung thực thì ta không phải
mua gì cả - anh ta sẽ giải quyết việc, không lấy của anh cái gì".

- Cha anh là một người thực tiễn. - Mac Alixtơ nói.

Tôi chằm chằm nhìn người luật sư: "Cha tôi là một lão ích kỷ, tham lam,

muốn vơ tất cả mọi thứ trên đời này vào tay mình. Tôi chỉ mong đủ trưởng
thành để được như ông ấy".

Mac Alixtơ tư lự xoa cằm: "Rồi anh sẽ làm được thế đấy”.

Tôi khoát tay về phía cái đivăng: "Sau này chẳng bao giờ tôi còn được

giúp đỡ luôn nữa".

Mac Alixtơ nín lặng. Tôi liếc nhìn Nêvađa. Suốt thời gian vừa rồi, anh

đứng tựa tường, không nói một lời. Mắt anh loé sáng sau mi mắt lim dim.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.