NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 22

Tôi nhìn bà ta. Cô con gái giống mẹ, nhưng sự giống nhau chỉ đến bề

ngoài là hết. Người con gái có một vẻ chân thành trẻ tươi. Còn con mẹ này
là một đứa gian manh tử thuở lọt lòng.

- Làm sao mà bà phải khóc? - Tôi hỏi, - mãi tới hôm nay bà mới biết ông

ta. Mà cũng là đến để hỏi ông ta tiền.

Bà ta trố mắt nhìn tôi, choáng người. Giọng bà ta the thé lên: "Sao mà

anh nói thế được cơ chứ? Bố đẻ anh còn đang nằm kia, và sau những cái
anh đã gây cho con gái tôi như thế".

Tôi đứng dậy. Giả dối là điều tôi không nhìn được. "Sau những cái tôi đã

gây cho con gái bà!", tôi thét lên "Tôi dã không hề làm cái gì mà con gái bà
không thích tôi làm cả. Có lẽ nếu bà không nói với cô ấy rằng đừng từ một
cái gì để ràng buộc tôi, thì cô ấy chắc còn sống đến hôm nay. Cô ấy đã bảo
tôi rằng bà đã chuẩn bị cả đến lễ cưới rồi!"

Ông chồng quay ngoắt lại phía bà ta. Giọng ông ta run rẩy:"Thế có nghĩa

rằng bà biết nó có mang?"

Bà ta nhìn ông ta, kinh sợ :" Không , anh Henry, không. Em chỉ nói với

nó rằng nếu nó lấy được anh ta thì hay lắm. Em chỉ nói thế thôi."

Môi ông ta mím lại, và trong một thoáng, tôi tưởng ông ta sẽ đánh bà ta.

Không, ông ta không đánh. Mà ông ta quay sang phía tôi: "Tôi xin lỗi ông,
thưa ông Cođơ. Chúng tôi sẽ không làm phiền ông thêm nữa".

Ông ta kiêu hãnh đi về phía cửa. Bà vợ lập cập đuổi theo. "Nhưng...anh

Henry", bà ta kêu lên, "anh..."

"Im đi!" Ông ta quát, mở cửa và gần như đẩy bật bà ta ra trước. "Bà đã

nói thế còn chưa đủ sao?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.