NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 244

- Tôi biết. – Ông ta đáp, - nhưng việc này rất quan trọng. Tôi hứa là sẽ

không bao giờ xin thế này nữa. Đây là vì Mônica.

- Mônica ư? – Tôi chăm chú nhìn ông ta. Việc này có vẻ tốt đây. – Cô ta

làm sao?

Ông già lắc đầu. “Tôi muốn gửi nó sang Anh cho mẹ nó. Tôi không chịu

nổi nữa. Tôi không thể trị nổi nó nữa. Nó đang lén lútt hẹn hò với một
thằng nào đấy, và tôi cảm thấy rằng nếu nó chưa để thằng kia dần ngửa ra
thì rồi cũng sớm làm thế thôi”.

Tôi chằm chằm nhìn ông ta một hồi. Không hiểu đây có phải là một kiểu

tống tiền tế nhị khoong. Có thể là ông ta đã biết và đây là cách ông ta nói
cho tôi hay. “Thế bác có biết thằng ấy không?”.

Ông lắc đầu. “Nếu tôi biết, tôi sẽ giết tươi thằng ấy”. Ông già hung hãn

rít lên. “Một đứa trẻ ngây thơ ngoan ngoãn xinh đẹp như con bé!”.

Tôi giữ vẻ mặt thản nhiên. Tình yêu là mù quáng, nhưng các bậc cha mẹ

còn mùn quáng hơn. Ngay cả một tay lừa gạt đàn bà khét tiếng như Amôx,
với tất cả hiểu biết, kinh nghiệm, cũng không khôn hơn Giô Đâuơcx ở
Pômôna! “Bác đã nói chuyện với cô ấy chưa?”.

Ông ta lại lắc đầu. “Tôi đã cố, nhưng nó không thèm nghe tôi. Anh biết

trẻ con thời này thế nào rồi đấy. Chúng học được mọi cái ở trường. Chả còn
dạy dỗ thêm được gì nữa. Khi nó mười sáu tuồi, tôi tìm thấy một hộp Meri
Uytdâu ở trong túi nó”.

Đáng nhẽ ông ta phải ngăn chặn ngay từ đấy. Giờ thì ông ta muộn mất ba

năm rồi. Cô ấy giờ đã mười chín và mang riêng một cái nhẫn đồng theo
mình. “Những người như bác thì không bao giờ biết được!”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.