NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 261

- Ôi! – Em thốt lên, thất vọng thả người vào thành ghế.

- Nhưng đừng có buồn. Nếu anh làm, em sẽ là người đầu tiên anh mò tới

đòi đền bù công lao đấy.

Em ra hiệu cho người tài xế. Anh ta nổ máy, cài số. “Là người hiểu anh”,

em lặng lẽ nói, “em sẽ không bao giờ chờ đợi rằng anh sẽ nói điều khác”.

Chiếc xe đi khuất. Tôi quay người, bước vào khách sạn. Tôi lên phòng

mình, mở cái bản thảo. Nó làm tôi mất một tiếng rưỡi mới đọc xong. Mãi
đến gần sáu giờ sáng, tôi mới nhắm được mắt.

6

Chuông điện thoại réo vang ngay cạnh đầu tôi. Tôi lắc đầu cho đỡ ngái

ngủ, nhìn đồng hồ. Mới hơn bảy giờ có mấy phút. Tôi cầm lấy ông nghe.

- Ông Cođơ đấy ạ? – Tôi là Phôn Enxtơ đây. Tôi xin lỗi vì đã quấy rầy

ông sớm như vậy. Nhưng tôi đang ở dưới hành lang với ông Noman. Chúng
tôi cần phải gặp ông trước khi gặp ông Nêvađa. Điều này quan trọng lắm ạ.

- Noman là ai thế? – Tôi hỏi, vẫn còn phải cưỡng lại cơn buồn ngủ.

- Ông Bơny B. Noman của hãng phim Noman. Đấy là hãng sẽ phát hành

bộ phim đó. Ông Noman cảm thấy mình sẽ có ích cho ông việc thỏa thuận
được một hợp đồng tốt với Nêvađa đấy ạ.

- Làm sao tôi lại cần sự giúp đỡ cơ chứ? Tôi đã biết Nêvađa suốt cả đời

mình rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.