NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 260

- Thế giọng Nêvađa thì sao?

- Tốt. Rất tốt. Hôm nọ chúng em đã thử âm rồi.

- Tốt. Thế là đỡ lo đi một việc.

- Anh có định làm không? – Em hỏi.

- Nếu anh làm thì anh được cái gì nào? – Tôi vặn lại.

- Anh có thể kiếm được rất nhiều tiền.

- Anh không cần cách này. Dù sao anh cũng làm ra được rất nhiều tiền.

Em đưa mắt nhìn sang tôi, giọng lạnh nhạt, “Anh chẳng thay đổi chút

nào nhỉ?”.

Tôi lắc đầu. “Không. Mà tại sao anh lại phải thay đổi cơ chứ? Đã có ai

thay đổi nào? Em ư?”. Tôi với tay cầm lấy tay em. Nó lạnh như băng. “Để
đưa được Nêvađa ra khỏi cảnh này, liệu em đã sẵn sàng hy sinh đến mức
nào?”.

Mắt em nhìn thẳng vào mắt tôi. “Em sẽ hy sinh mọi cái em có, nếu như

nó giúp được việc”.

Lòng tôi đột nhiên buồn hẳn. Không biết có bao nhiêu người nói như vậy

trong trường hợp phải hy sinh vì tôi? Ngay lúc này đâu, tôi không thể tính
ra tên ai được. Tôi rời tay Raina, bước ra khỏi xe. Em cúi người ngó theo:
“Thế nào, Giônơx, anh đã quyết định chưa?”.

- Chưa. – Tôi đáp chậm rãi. – Còn nhiều cái nữa anh cần phải biết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.