NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 258

Đèn bật sáng. Tôi ngả người trên thành ghế, thở dài. Tôi lục túi tìm thuốc

lá, người vẫn rạo rực vì bộn phim. Tôi châm lửa, hít sâu một hơi khói. Cơn
kích động tràn xuống đùi tôi. Hình như vẫn còn thiếu thiếu một cái gì đó,
tôi mang máng cảm thấy như vậy. Rồi tôi thấy hai đùi mình nóng rực. À,
thấy ra rồi.

Tôi nhìn Phôn Enxtơ: “Ngoài cái cảnh ngắn về cô chủ nhà chứa ở Niu

Olind và con gái thằng cha vượt ngục, bộ phim không còn một người đàn
bà nào thì phải”.

Phôn Enxtơ mỉm cười. “Trong một phim miền Tây có đôi ba thứ người

ta không đưa vào. Đàn bà là một”.

- Tại sao thế?

- Bởi vì mọi người trong ngành cảm thấy là cần phải giữ vững cái hình

tượng một người đàn ông trong sạch và mạnh mẽ. Nhân vật chính có thể
phạm mọi tội lỗi, trừ cái khoản gian dâm.

Tôi bật cười, đứng dậy. “Xin lỗi vì tôi đã hỏi tò mò. Thế nhưng tại sao

các ông không ghép lời phim như đã ghép nhạc? Tại sao phải làm tất cả
mọi cái từ đầu?”.

- Tôi mong giá như chúng tôi có thể làm thế được! – Phôn Enxtơ đáp. –

Nhưng tốc độ chiếu của phim câm khác với phim nói. Phim nói được chiếu
ở tốc đọ của lờ nói, còn phim câm thì đi nhanh hơn nhiều, phụ thuộc vào
phụ đề đối thoại, có nhiều cảnh hơn để miêu tả câu chuyện.

Tôi gật đầu. Thuần túy kỹ thuật mà nói, ông này có lý. Giống như tất cả

những thứ khác ở trên đời này, công việc của ngành này cũng có một thứ
kỹ thuật riêng của nó và nó bắt đầu làm tôi cảm thấy hay hay. Không có kỹ
thuật, thì toàn bộ trò này sẽ không thể tồn tại được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.