NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 256

Tôi đưa mắt nhìn cái bản thảo bọc bìa xanh trên tay, rồi lại nhìn Raina.

Thời gian không lấy được của em cái gì cả. Em vẫn thon thả và rắn chắc
như thế, hai vú vẫn nhô căng ra như hai khối đá ở rìa lèn. Tôi biết rõ chúng
sẽ rắn lại khi chạm vào như thế nào. Cái thay đổi duy nhất là cặp mắt. Một
ánh chắc chắn, trước kia không hề có, đã xuất hiện ở trong chúng.

- Anh không thích đọc lắm. – Tôi nói.

- Em biết rằng anh có thể nói thế mà. Nên em đã bố trí với xưởng phim

chiếu cho anh xem thử. Người ta đang chờ đấy.

- Em ở đây được bao lâu rồi?

- Khoảng một năm rưỡi. Từ khi em ở châu Âu về.

- Ở nhà Nêvađa suốt?

Em gật đầu.

- Em ngủ với anh ấy?

Em không hề lảng tránh. – Vâng, anh ấy tốt với em lắm.

- Thế em với anh ấy thì sao, tốt không?

Em vẫn nhìn thằng vào mắt tôi. “Em mong như vậy”, em lặng lẽ nói,

“nhưng thực ra điều ấy cũng không quan trọng. Anh có quan tâm gì đến em
có tốt hay không đâu”.

- Chỉ là anh tò mò muốn biết thôi. – Tôi đứng dậy, thả cái bản thảo rơi

xuống ghế. – Anh đang thầm hỏi xem cái gì đã giữ em ở lại đây lâu đến thế.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.