NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 255

Tôi cho xe chạy ngược lên đồi, đỗ lại trước cửa ngôi nhà, bóp còi.

Mônica bước ra, tay xách một cái túi nhỏ, đứng sững lại chờ tôi mở cửa xe
ra cho cô ta. Một lúc sau, cô ta tự mở cửa xe, ngồi vào, mặt ủ ê đau đớn.
Suốt hai tiếng từ đó tới khu trại, mặt cô ta cứ như vậy.

Khi tôi đỗ xe trước cửa tòa nhà thì đã chin giờ tối. Như thường lệ, Rôbe

đã ở cửa. Bác không lộ vẻ ngỡ ngàng khi thấy tôi vẫn ngồi nguyên trong xe
sau khi bác đã nhấc vali của Mônica ra. Mắt bác chỉ ánh lên lướt qua mặt
tôi khi bác quay sang Mônica, cúi người chào: “Xin chào bà, thưa bà Cođơ.
Tôi đã cho dọn dẹp phòng bà sẵn sàng rồi đấy ạ!”. Rôbe lại nhìn tôi một lần
nữa rồi quay đi, bước lên thềm.

Mônica nói, giọng trầm trầm và căng như dây đàn: “Anh đi bao nhiêu

lâu?”.

Tôi nhún vai, “Tùy theo công việc yêu cầu!” Rồi đột nhiên tôi cảm thấy

lòng mình dịu lại. Cáu cái chết tiệt gì cơ chứ, dù sao chúng tôi cũng chỉ mới
lấy nhau vẻn vẹn được có 5 ngày. “Anh sẽ cố tranh thủ về càng sớm càng
tốt!”.

- Đừng có vội về làm gì cả! – Mônica buông thõng và nghêng ngang

bước lên thềm, đi khuất vào trong nhà, không hề ngoảnh lại.

Tôi cáu kính rủa, rồ máy ôtô, băng ra đường về phía nhà máy. Tôi để cái

Oacô thân thiết ở sân bay đằng sau. Leo vào buồng lái, tôi vẫn còn cáu kỉnh
và chỉ dịu lại mãi khi lên tới độ cao hơn tám trăm thước, hướng máy bay về
hướng Lôx Angiơlex.

5

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.