NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 254

Em theo liền tôi vào phòng ngủ. “Mọi người sẽ nghĩ thế nào nếu sau năm

ngày trăng mật, ta đã bỏ về ngay hả?”, em thốt lên bực bội trong khi tôi
ngồi xuống giường, tháo đôi ủng lội nước.

Tôi ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm, “Anh việc quái gì phải nghĩ đến

chuyện thiên hạ nghĩ ra sao hả?”.

Em bắt đầu thút thít khóc. “Em không đi đâu!”, em kêu lên, giậm giậm

chân.

Tôi đứng dậy, bỏ ra khỏi phòng. “Thì cứ ở lại!”, tôi cáu kỉnh nói. “Tôi sẽ

xuống chân đồi lấy ô tô. Nếu tôi quay lại mà cô vẫn chưa chuẩn bị xong, tôi
sẽ đi thẳng bỏ cô lại đấy!”.

Dính dáng đến đàn bà – ai đã lường hết được tai họa chưa? Anh chỉ đứng

trước một ông cha cố ấm ớ nào đó trong vòng năm phút chết tiệt, và khi
anh đi ra, mọi việc đã lộn tùng phèo.

Trước khi anh lấy vợ, mọi thứ thật tuyệt. Anh là ông hoàng. Cô ta đứng

kia, một tay ôm lấy của anh để tỏ cho anh biết cô ta khao khát đến mức
nào, tay kia cô châm thuốc lá, cọ lưng anh, cho thức ăn vào miệng anh,
vuốt cho gối anh phẳng – Tất cả chừng ấy việc làm trong một loáng.

Rồi những lời thần kỳ về cuộc sống vợ chồng bay tới và anh sẽ phải van

vỉ vì nó. Anh phải làm như sách đã răn dạy. Phải chơi đùa với nó, phải đối
xử dịu dàng. Anh phải nhỏm người dậy, chống tay châm thuốc cho vợ anh,
phải ôm áo choàng cho cô ta, phải mở cửa hộ. Thậm chí anh phải cám ơn
cô ta vì cô ta đã để anh làm việc ấy, những công việc mà trước đây cô ta đã
cuống quýt làm cho anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.