rồi xem. – Tôi dừng lại, châm thuốc và đột nhiên nhìn thấy vẻ mặt Nêvađa
đã thay đổi. – Anh cười gì thế?
- Tôi đã bảo mà, chú càng ngày càng giống ông già chú quá!
Tôi nhoẻn lại cười với anh. Đúng lúc ấy, người phục vụ đen bữa điểm
tâm sáng vào. Nêvađa và Piơx vào buổng tắm rửa mặt, còn lại Raina và tôi.
Một vẻ dịu dàng hiện lên trên mặt em. “Nếu anh bỏ cái tính ích kỷ của
anh đi”, em nói khẽ, “thì em nghĩ anh có thể trở thành một con người được
dấy!”.
Tôi nhìn thẳng vào Raina. “Đừng có cố bịp anh. Cả hai chúng ta đều biết
tại sao anh lại làm thế. Em và anh đã thỏa thuận đêm qua rồi!”.
Vẻ dịu dàng trên mặt em tan rất nhanh. “Anh muốn em làm cho anh ngay
bây giờ ư?”.
Nghe giọng nói tôi biết mình đã làm tổn thương đến em, tôi mỉm cười.
“Anh có thể đợi được”.
- Em cũng vậy. Mãi mãi đợi cũng được, nếu như phải thế.
Đúng lúc ấy, điện thoại réo chuông. “Cầm máy cái!”, tôi nói.
Raina nhấc ống nghe lên, tôi nghe thấy một giọng léo nhéo trong một
chốc. Rồi Raina chìa nó cho tôi. “Vợ anh gọi”.
- Alô, chào em Mônica!
Giọng trong máy nghẹn lại vì tức. “Công việc”, Mônica hét lên. “Và khi
tôi gọi anh, một con đĩ rẻ tiền nào đó lại trả lời! Tôi cho rằng anh sẽ bảo với