NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 277

thay quần áo, một phòng họp, hai văn phòng cho thư ký cạnh phòng riêng
của tôi.

Tôi vào lối cửa sau của biệt thự, đi thẳng tới văn phòng. Chưa kịp ngồi

nóng chỗ thì một trong hai thư ký xuất hiện. Cô ta đứng trước bàn tôi, nom
ra dáng được việc lắm với cuốn sổ tay và cái bút chì. “Xin chào ông
Cođơ,”, cô ta tươi tỉnh nói, “ông có đọc gì để tôi ghi lại ạ?”.

Tôi lắc đầu. Có lẽ đến phút này thì cô ta đã hiểu ra hơn. Năm tuần vừa

qua, sáng nào cũng như thế này. Tôi không viết gì cả - điện, ghi nhớ, chỉ
dẫn… Nếu tôi muốn viết cái gì, tôi gọi Mac Alixtơ. Luật sư là chỉ để thế
thôi mà.

Chuông điện thoại trên bàn tôi khẽ réo. Cô ta nhặt lên. “Văn phòng ông

Cođơ đây”. Cô ta lắng nghe một thoáng, rồi quay sang tôi: “Họ đã diễn tập
xong ở sân khấu số 9. Và đã sẵn sàng quay cảnh đầu tiên. Họ muốn biết
ông có đến đó không ạ”.

Tôi đứng dậy. “Bảo họ là tôi đến đấy”.

Sân khấu số 9 ở đầu kia của trường quay. Chúng tôi dựng cảnh Niu

Oilnd ở đó bởi tính rằng nó sẽ đỡ ồn hơn, không có những tạp âm ở những
sân quay khác vọng đến. Tôi bắt đầu đi như chạy trên các con đường lát
gạch, làu bàu chửi đoaạn đường xa, cho đến khi nhìn thấy chiếc xe đạp của
anh chàng chạy giấy dựng ngoài biệt thự của một người trong ban quản trị.
Một giây sau, tôi đã đạp xe như điên trên đường, bỏ lại phía sau tiếng la hét
của anh chàng chạy giấy.

Tôi rẽ ngoằng vào Sân khấu số 9, suýt nữa đâm sầm vào một người đang

mở cửa. Ông ta đứng sững, choáng váng ngạc nhiên nhìn tôi. Đó là Bơny
Noman. “Trời ơi, ông Cođơ”, ông ta thốt lên, “ông không cần phải làm như
vậy. Đáng nhẽ ông có thể gọi điện bảo đánh xe đến đưa ông tới đây!”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.