NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 309

- Ba giờ kém mười.- Ilenơ đáp.

Raina ngả người xuống gối. “Tại sao cậu không đi kiếm lấy cốc cà phê

mà uống đi?”

Ilenơ mỉm cười. “Mình không sao cả”.

- Cậu đã ở đây suốt ngày.

- Mình muốn ở đây mà.

- Cậu đi đi. – Raina nhắm mắt lại. – Có lẽ mình sẽ chợp mắt một tý

trước khi bác sĩ đến.

Ilenơ đứng một hồi lầu cho đến khi cô nghe thấy tiếng thở nông, khe khẽ

của giấc ngủ. Rồi cô dịu dàng vuốt phẳng chân, nhìn thẳng vào mặt Raina.
Cặp mắt to nhắm nghiền. Gò má gầy, da căng lên trên lớp xương nhô cao.
Dưới khuôn mặt rám nắng Caliphonia ấy chỉ còn thoang thoảng một mảng
hồng. Cô vươn tay ra, khẽ gạt món tóc màu vàng sáng rũ xuống trán, rồi
hôn nhanh lên cặp môi mệt mỏi và rời khỏi phòng.

Cô hộ lý đang ngồi ở ngoài phòng vụt ngẩng lên nhìn. “Tôi đi uống cốc

cà phê chút”. Ilenơ nói. “Cô ấy đang ngủ”.

Cô hộ lý mỉm cười, nói với vẻ chắc chắn của người trong nghề. “Đừng lo

lắng gì, cô Gala ạ, ngủ là thứ tốt nhất đối với cô ấy đấy”.

Ilenơ gật đầu, bước ra khỏi phòng, ra hành lang. Cô cảm thấy rõ rệt ngực

mình nghẹn lại, và một màn sương mờ mờ bao phủ trước mắt như suốt mấy
tuần qua. Cô ra khỏi thang máy, tới quán cà phê,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.