NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 310

Mãi suy nghĩ, cô không hề nghe thấy ông bác sĩ gọi cho đến khi tay cô

nắm vào quả đấm cửa quán. “Cô là cô Gala ạ?”. Trong một thoáng, cô
nghẹn lời không nói nổi, chỉ lặng lẽ gật. “Cho phép tôi đi cùng chứ ạ?.

- Có gì đâu.- Cô thốt lên.

Ông bác sĩ mỉm cười, mở cửa nhường cô vào trước. Họ bước tới một cái

bàn ở góc. Bác sĩ vẫy tay và hai cốc cà phê hiện ra trước mặt họ “Cô dùng
thêm cái bánh bao nhé? Nom cô như có vẻ phải ăn một chút gì đó”. Ông
cười, vui vẻ theo kiểu thầy thuốc. “Giờ mà lại có thêm một bệnh nhân nữa
thì thật là chết”.

- Không, xin cám ơn, tôi uống cà phê là đủ rồi.

Ông bác sĩ đặt cốc của mình xuống: “Ngon thật”.

Cô gật đầu. “Raina đang ngủ”. Cô nói buột ra cái ý nghĩ đầu tiên vụt tới

trong đầu cô.

- Tốt lắm!- Ông bác sĩ gật đầu, nhìn cô. Cặp mắt đen của ông sáng lấp

lánh sau hai mắt kính.- Cô Malovi có ai thân thuộc họ hàng gì ở đây không
nhỉ?

- Không!- Ilenơ đáp nhanh. Rồi cô bỗng hiểu ra. Cô trố mắt nhìn ông.

“Ông định nói là…”, giọng cô nghẹn đi.

- Tôi không định nói gì cả.- Ông bác sĩ thốt lên,- Chỉ có nghĩa là trong

những trường hợp như thế này, chúng tôi muốn biết tên người nhà bệnh
nhân dể đề phòng nhỡ có chuyện gì.

- Theo như tôi biết, Raina không có ai thân thuộc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.