NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 313

- Chúng tôi đang cố làm đến hết cách. Chúng tôi biết rất ít về cái bệnh

ấy, về cách truyền bệnh. Ở những nước nhiệt đới, thông thường nó được
côn trùng reo rắc qua những vết đốt của chúng. Nhưng nhiều trường hợp, ở
Mỹ cũng như các nơi khác, nó tự nhiên xuất hiện, không rõ nguyên nhân từ
đâu!.

- Ba tháng trước, chúng tôi vừa ở Châu Phi về.- Ilenơ nói- Chúng tôi đã

làm một bộ phim ở đó.

- Tôi biết. Cô Malovi đã nói với tôi. Và đấy là cái đầu tiên khiến tôi sinh

nghi.

- Nhưng không có ai nữa bị ốm cả. Mà tất cả chúng tôi đều ở đấy ba

tháng ròng rã, sống đúng như nhau, ở cùng một chỗ!

Ông bác sĩ nhún vai. “Thì như tôi đã nói đấy, chúng tôi chưa chắc chắn

biết rõ cái gì đã gây nên bệnh”.

Ilenơ trố mắt nhìn ông. Một nỗi bàng hoàng kinh sợ lộ qua giọng nói của

cô. “Tại sao không phải là tôi? Cô ấy còn nhiều cái quý giá để sống lắm!”.

Ông bác sĩ vươn tay qua mặt bàn, vuốt ve tay cô, cử chỉ thân mật chân

thành ấy của ông đã không làm cô cáu kỉnh giật tay ra như đã làm với hầu
hết những người đàn ông khác. “Không rõ tôi đã nghe câu hỏi ấy bao nhiêu
lần trong đời rồi? Và tôi cũng không thể nói được gì hơn trong lúc này đây
so với khi tôi bắt đầu ra làm việc”.

Cô ngước nhìn ông, biết ơn. “Ông thấy ta có nên bảo gì cho cô ấy biết

không?”

Đôi mắt đen của ông mở to sau cặp kính. “Để làm gì cơ chứ?”- Ông hỏi

lại. “Hay để cô ấy có những giấc mơ”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.