NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 315

Cô bé quay sang con búp bê kia. “Con thấy bữa sáng có ngon không hả

Mary?”. Cô bé mỉm cười. “Ăn hết đi. Con sẽ chóng nhớn và khỏe lắm
đấy”.

Thỉnh thoảng, cô bé lại liếc mắt về phía tòa nhà to. Cô bé khoái chí vì

được ở một mình thế này lắm. Thường thường thì cô bé có được thế này
đâu. Sẽ có một bác hay một cô người làm gọi giật bảo vào nhà. Và mẹ cô sẽ
mắng cho một trận, cấm không được chơi ở sân, bắt cô phải quẩn quanh ở
cái cửa bếp, ở phía đầu kia của tòa nhà.

Mà cô bé lại không thích chỗ đó. Nó nóng, lại không có cỏ, chỉ có bụi.

Hơn nữa, nó ở gần chuồng ngựa, sặc mùi ngựa. Cô bé không hiểu tại sao
mẹ lại làm rối rít ầm ĩ lên như vậy. Ông bà Malovi có nói gì đâu khi thấy cô
bé ở chỗ đó. Thậm chí, một lần ông Malovi còn bế bổng cô bé lên, đưa cao
quá đầu ông, dùi bộ râu cằm cù cô, làm cô bé suýt nữa thì vỡ bụng ra vì
cười như nắc nẻ.

Nhưng nếu cô bé mà mò vào bếp, thì thế nào mẹ cũng cáu, mẹ sẽ phát

vào mông và bắt đi lên buồng, bắt ở đó suốt buổi chiều. Đấy là hình phạt
khổ nhất. Cô bé rất thích ở trong bếp trong khi mẹ nấu cơm chiều. Mọi vật
đều rất thơm. Ai cũng bảo mẹ cô bé là người đầu bếp giỏi nhất mà gia đình
Malovi thuê được.

Cô bé nghe thấy tiếng chân lại gần liền ngẩng lên nhìn. Rônơn Malovi

thả người rơi đánh phịch xuống cạnh cô bé. Cô cúi xuống, cho Xudi ăn nốt
rồi bình thản nói: “Anh có muốn ăn cơm chiều không Lađi?”

Cậu khịt khịt mũi khinh bỉ, cậy thế đàn anh đã lên tám của mình, “Có

thấy cái quái gì ăn được đâu”.

Cô bé quay lại nhìn cậu. “Anh không thấy đấy thôi”, cô thốt lên, ấn vào

tay cậu một cái đĩa của búp bê: “Ăn đi. Bổ cho anh lắm đấy!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.