NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 317

chuyền Raina sang bế ở tay kia. Ông đưa tay xuống vuốt mắt cho mẹ của
cô bé.

Moly chìa tay ra, ông đưa Raina cho cô. Raina nhìn mẹ. Bây giờ mẹ

đang ngủ. Mẹ nom xinh quá, giống như những sáng sớm khi Raina tỉnh
giấc trước, đến bên giường mẹ đứng nhìn.

Cô bé lại nhìn quanh những người ở trong phòng. Mấy cô đang khóc.

Ngay cả bác đánh xe Pitơ cũng dân dấn nước mắt. Cô bé ngẩng lên nhìn
thẳng vào Moly. “Tại sao cô khóc hả cô?” Cô bé trịnh trọng hỏi. “Mẹ cháu
chết rồi à?”.

Mắt cô hầu phòng lại giàn giụa nước. Cô ôm chặt lấy Raina. “Im nào,

bé”, cô gái thì thào. “Các bác các cô khóc bởi vì đều yêu mẹ cháu”.

Cô bé Raina bước ra khỏi phòng. Cửa đóng lại phía sau họ. Raina ngẩng

lên nhìn vào mặt Moly. “Sáng mai mẹ cháu có dậy đúng giờ để nấu cơm
không cô?”.

Moly tròn mắt nhìn cô bé, vụt hiểu. Cô quì thụt xuống giữa cái hành lang

đầu cầu thang sau, tay bế Raina ru đi ru lại, òa lên khóc. “Ôi, cháu tội
nghiệp, bé mồ côi tội nghiệp của cô!”.

Raina nhìn cô Moly, rồi một thoáng sau, mắt cũng thấy rưng rưng và cô

bé cũng òa lên khóc theo. Nhưng cô bé không hiểu lắm lý do tại sao mình
khóc.

Khi Pitơ bước vào bếp, đám gia nhân đang ăn tối. Raina ngẩng lên nhìn,

mỉm cười. “Này, bác Pitơ xem”, cô gái cười khanh khách vui vẻ, “Cháu có
ba đĩa kem cơ!”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.