NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 338

- Có thể là cuối tuần này. – Tony trả lời.

- Vậy thì ta có thể đưa cô ấy đi xem chiếu bóng được đấy nhỉ. – Ladi hỏi.

- Tính toán nghe khác đấy! – Tony khịt mũi. - Đối với cậu thế là ổn,

nhưng còn tớ thì sao, chả hay hớm gì đối với tớ khi phải ngồi trơ khấc ra
bên cạnh các cậu, nhìn các cậu vuốt ve nhau. Tớ thì dẫn ai đi bây giờ?

- Tớ không biết.

Tony lặng thinh bước đi thêm một đoạn. Rồi chú phấn khởi búng ngón

tay, thốt lên. “Tớ nghĩ ra rồi!”.

- Ai?

- Em cậu. Raina.

- Raina ư? Nó vẫn còn là một đứa nhóc thôi.

Tony mỉm cười. “Cô ấy không còn bé nữa đâu. Chúng đã chồi hẳn lên

trên ngực cô bé rồi. Thậm chí nom còn to hơn cả cái lần chúng mình thấy
trên bè lặn ba tuần trước ấy”.

- Nhưng con bé mới có mười ba tuổi.

- Con em họ tớ giờ mới có mười bốn. Hè năm ngoái nó có mười ba mà

cậu đã sục mõm vào rồi, ở hiên sau ấy.

Ladi nhìn chú. Có thể Tony nói phải. Raina đang lớn bổng lên. Chú nhún

vai. “Được thôi. Cậu mời nó đi. Nhưng chắc chắn chả ăn thua gì đâu. Tớ
nghĩ rằng mẹ tớ sẽ không cho nó đi”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.