NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 337

bé, như bên ngoài cửa sổ kia những con sóng đã bao đời vỗ vào bờ và tan
vụn.

Lađi quay vụt người, lẳng quả bóng vào góc thứ nhất. Anh chàng chạy

xoay người, co cẳng phi về đường an toàn, chân đá bụi tung mù lên. Khi
lớp bụi tan, có thể nghe rõ tiếng cậu trọng tài thét váng lên: “Cậu ra!”, và
cuộc chơi kết thúc.

Mấy cậu con trai xúm lại quanh Ladi, đấm thùm thụp lên lưng chú một

cách vui vẻ. “Chơi nghề lắm. Lađi”, “Ném tuyệt đấy!”. Rồi đám đông tản
ra, còn lại chú và Tony. Cả hai cùng quay lại bãi biển.

- Chiều nay cậu định làm gì? – Tony hỏi.

Lađi nhún vai. “Không có gì cả”. Chú còn đang mải nghĩ về cú đập bóng

kinh người của Mahany để chạy về góc nhà ấy. Đáng nhẽ chú không bao
giờ được để quả bóng rời khỏi mình như vậy. Chú phải chơi tốt hơn thế này
nếu như muốn vào đội bóng chày của trường đại học ở Barinhton mùa xuân
sang năm. Chú quyết định từ nay trở đi mỗi chiều sẽ bỏ ra một tiếng đồng
hồ để tập vụt bóng vào một cái thùng nhỏ. Nghe nói đấy là cách Oantơ
Gionxơn rèn luyện để phát triển tài điều khiển bóng của anh ta.

- Rạp Bigiu mới có một bộ phim mới của Hut Gibxon đấy. – Tony nói.

- Tớ đã xem ở Bôxton rồi. – Lađi ngoảnh sang bạn cậu bạn – Khi nào thì

Giôân lại đi?

- Con em họ tớ ấy à?

- Vậy ông còn quen ai khác cũng có cái tên ấy nữa thế? – Lađi hỏi châm

chọc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.