NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 341

một hồi lâu, luồng hơi nóng đang hừng hực trong người lại tăng lên gấp
đôi, làm chú đau nghẹn lại.

Rồi từ từ, chú tự thuyết phục mình. Không. Chú cấm không được làm

thế. Nếu bây giờ mà chú chịu thua, làm nó, thì rồi chú sẽ mãi mãi chịu thua.
Cuối cùng, chú cảm thấy dễ chịu hơn. Đưa tay quệt mồ hôi trán, chú đứng
dậy.

Tất cả những gì cần làm là một chút tự chủ đối với bản thân và lòng kiên

định. Chú bắt đầu cảm thấy tự hào với mình. Cái chú phải làm bây giờ là
đưa mình rời xa mọi kiểu quyến rũ. Mọi thứ. Kể cả những bức ảnh Pháp ấy
mà chú đã mua ở một cửa hàng bán kẹo ở Lobxtơtaon.

Chú nhanh nhẹn mở một ngăn kéo tủ quần áo, mò dưới một tấm gỗ vỡ,

lấy ra những bức ảnh ấy. Chú úp sấp chúng xuống ngăn kéo. Thậm chí nhìn
chúng thêm một lần nữa, chú cũng không thèm. Khi vào buồng tắm, chú sẽ
quẳng nó xuống hố xí.

Chú cởi quần áo rất nhanh, choàng chiếc áo khoác tắm vào người.

Chú đi lại chỗ tủ quần áo và bắt gặp hình mình trong gương. Khuôn mặt

chú tràn đầy một vẻ quả quyết cao thượng. Lòng quyết tâm đã tự thể hiện
ra bên ngoài nhanh đến lạ lùng! Chú quay người, đi ra khỏi phòng, quên
bẵng mất chỗ ảnh vẫn nằm trong ngăn kéo mở.

Chú lau khô người trước gương trong phòng tắm thì nghe thấy tiếng

chân cô đi từ hành lang vào phòng chú. Đột nhiên chú đờ người, chợt nhớ.
Những bức ảnh vẫn còn nằm đấy. Chú vồ lấy cái áo choàng tắm vắt trên
cửa ở đằng sau.

Nhưng đã muộn. Khi chú về tới phòng, cô đã đứng cạnh tủ quần áo, cầm

chỗ ảnh trên tay. Cô ngạc nhiên ngẩng lên nhìn chú. “Anh Lađi, anh kiếm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.