NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 347

Lađi đi ngang hàng hiên tới ngồi xuống chiếc ghế bành đan bằng liễu

gai. Raina theo sau, đến ngồi xuống bên cạnh. “Tại sao Giôân lại muốn anh
quay trở lại thế?” Cô bé bất thần hỏi.

Chú không nhìn cô. “Anh không biết”.

- Có phải cô ta muốn anh làm cho cô ta không?

- Tất nhiên là không! – Chú phẫn nộ nói.

- Em không ưa Giôân! – Cô bé bất ngờ thốt lên. – Cô ta là một người

đạo… một người đạo… giả…

- Đạo đức giả! – Chú nói hộ cô, ngạc nhiên về mức độ nhận xét sâu sắc

mà không ngờ cô bé có như vậy. – Tại sao em lại nói thế!

- Trong khi chiếu phim, Tony muốn em đụng vào anh ta, nhưng em

không chịu, anh ta liền cầm lấy tay cô ta và cô ta đã làm.

- Không! – Lađi vô tình thốt lên. Raina nói đúng. Cái con ranh lẳng lơ ấy

đúng là một kẻ đạo đức giả.

- Và thậm chí cô ta cũng không hề nhìn anh ta. – Raina nói tiếp. – Cô ta

luôn luôn nhìn lên màn ảnh và thậm chí một lần đã hỏi xin kẹo anh.

Chú giương mắt chăm chú nhìn Raina, hết sức ngạc nhiên.

- Không biết giờ họ có đang làm không? – Cô bé đăm chiêu nói.

Óc chú thoáng hiện lên cảnh giữa Giôân và Tony. Chú cảm thấy bắt đầu

rạo rực.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.