NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 348

- Em không bao giờ là đứa đạo đức giả? – Cô bé hỏi. Một nụ cười từ từ

xuất hiện trên môi cô. Cô hơi nhích người, và chú cảm thấy những ngón tay
cô khẽ quệt trên đùi chú. Cô bé nhìn thẳng mắt chú. – Anh có thích ta làm
bây giờ không? – Cô thì thầm.

- Bây giờ ư? – Chú bàng hoàng thốt lên, mắt liếc về phía ngôi nhà.

- Bố mẹ không ra đâu. – Cô khẽ nói. - Bố đang đọc báo còn mẹ thì đan.

Em đã nhìn thấy thế lúc ở bậc cửa.

- Nhưng. – Chú lắp bắp. – Nhưng bằng… bằng cách nào?

Cô lại mỉm cười, những ngón tay của cô nhón lấy cái mùi xoa ở túi ngực

chú.

Giơrơnđin ngẩng lên nhìn đồng hồ trên mặt lò sưởi. Vừa đúng tám rưỡi.

Bà nghe thấy tiếng cửa sập và Raina bước vào phòng. Đôi mắt con gái bà
tươi tắn ngời sáng lên, mặt rạng rỡ một nụ cười sung sướng. Nụ cười ấy
thật dễ lây, và Giơrơnđin cũng phải mỉm cười theo.

- Xem phim thích chứ, bé?

Raina gật đầu. “Tuyệt lắm mẹ ạ”, cô bé nói sôi nổi, rất vui. “Mẹ không

thể hình dung tuyệt đến mức nào đâu khi được xem một bộ phim mà đám
nhãi ranh hô la, chạy xuôi chạy ngược các lối đi như ở những buổi chiếu
ban ngày!”.

Giơrơnđin bật cười. “Thì chỉ mới hôm qua con còn là một trong số cái

đám nhãi ranh ấy đây”.

Mặt Raina đột nhiên trở nên nghiêm trang. “Nhưng bây giờ thì con

không còn là thế nữa, đúng không mẹ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.