NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 350

- Raina không làm phiền, phải không?

- Không.

- Con nói như có vẻ con không thích đem em đi với thì phải.

- Không sao đâu, mẹ ạ. Chú nói, vẻ căng thẳng.

- Con ạ, đôi khi người ta phải làm những việc thậm chí không hề muốn

tý nào cả. - Bố chú tiếp lời. - Một trong những việc ấy là chăm sóc em gái
mình. Đó là công việc của người anh trai.

- Thì đã bảo là không sao cả mà, bố ạ. – Chú nói cộc lốc.

- Lađi! - Mẹ chú ngạc nhiên thốt lên.

Ladi cúi nhìn xuống sàn nhà. “Con xin lỗi bố”, chú trầm giọng nói.

Bà tiến lại gần, nhìn vào mặt chú. “Lađi, con vẫn thấy người bình thường

đấy chứ?” Bà lo lắng hỏi, “mặt đỏ ửng, người nóng bừng lên đây này. Lại
mồ hôi đầy mặt thế kia. Nào, để mẹ lau đi cho con”. Tay bà thọc vào túi
ngực của chú. “Ồ, Lađi, cái khăn mùi xoa của con đâu rồi? Khi con đi mẹ
còn thấy nó ở trong túi con cơ mà”.

Trong một thoáng, bà thấy mắt chú ánh lên một vẻ như một con thú rúm

lại vì sợ hãi, rồi ánh mắt vụt tắt. “Có… có lẽ… con đánh mất nó rồi ạ”. Chú
nói lắp bắp.

Bà sờ trán chú. “Con chắc là mình không lên cơn sốt chứ?”

- Có lẽ ba thấy con nên đi ngủ đi con ạ. – Cha chú nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.