NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 345

“Làm cho em đi”. Cô nói trầm trầm. “Rồi em sẽ làm cho anh. Nhưng

đừng có động vào người em!”

6

Suốt cả buổi chiếu bóng, Lađi nghe rõ thấy tiếng họ thì thào, rúc rích

cười. Mặc dù không nhìn thấy, chú vẫn hình dung rõ mồm một hai người
đang làm gì. Đầu chú bừng bừng lên vì những hình ảnh tưởng tượng ấy.
Bây giờ Tony đang mời Raina một miếng kẹo cao su. Chú có thể nhìn thấy
nó hững hờ chìa túi kẹo cho Raina, cùi tay làm như vô tình ấn mạnh lên vú
cô bé. Lađi bứt rứt cựa quậy trong ghế, cố giương mắt liếc nhìn sang bên
trong bóng tối, nhưng vô ích. Chú chả nom thấy gì cả.

- Cho em xin một cái kẹo được không ạ? - Giọng Giôân thỏ thẻ trong

bóng tối.

- Cái gì? – Chú giật mình, bàng hoàng mấy một thoáng. – À, được chứ! –

Chú đưa túi kẹo về phía cô.

Cô ta vừa nhón tay lấy kẹo vừa hơi quay người đi. Và chú cảm thấy vú

cô ép nhẹ vào người chú. Nhưng như thế chỉ làm chú nhớ tới Raina. Chú
ngồi sâu thêm xuống ghế, cảm thấy khổ sở.

Trên đường về, đến trước ngôi nhà nhỏ của Tony, cả bốn dừng lại. “Ta

uống cái gì chứ nhỉ?” Giôân thốt lên. “Chúng tôi có một chai rượu ở trong
thùng lạnh đấy”.

Lađi lắc đầu. “Không, xin cám ơn”, chú nói nhanh. “Đã gần tám giờ rồi.

Tôi lại hứa với mẹ là chúng tôi sẽ về nhà trước khi tối”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.