NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 344

Cổ họng chú nghẹn tắc lại, không thể nói được. Chú từ từ đứng dậy khỏi

giường. “Anh nghĩ tốt hơn hết là em nên đi khỏi đây đi”, chú khàn khàn
nói.

Cô ngửng lên nhìn chú, vẫn mỉm cười. “Anh có muốn nhìn em lần nữa

không?”.

Chú lặng thinh không đáp.

Cô đưa tay lên, gạt nốt cái đai áo kia xuống. Cô vặn vẹo người, tuột ra

khỏi cái áo tắm. Chú chằm chằm nhìn từ từ xuống tấm thân trần trụi của cô,
cảm thấy chân mình lại bắt đầu run bắn lên. Chú nhìn thấy ánh mắt cô lướt
trên người chú, từ trên xuống dưới. Cái áo choàng tắm của chú vẫn mở
phanh. Chú lại nhìn cô.

- Bây giờ anh bỏ áo ra để em nhìn anh cái! – Cô nói.

Như trong cơn mê, chú từ từ để cái áo chuồi xuống sàn nhà. Rồi bật lên

một tiếng rên, chú khuỵu gối quì thụp xuống bên giường, hai tay ôm lấy
bẹn.

Cô bé lật nhanh người sang bên này giường, cúi nhìn xuống chú. Một vẻ

đắc thắng mơ hồ lộ ra trong giọng cô bé. “Nào bây giờ thì anh có thể làm
cho em”.

Tay chú đưa lên, đụng vào ngực cô bé. Cô để nó ở trên đó một thoáng,

rồi bỗng đột ngột nhích rời ra. “Không!”, cô giật giọng, “Anh đừng đụng
vào người em”.

Chú nghẹn lời trố mắt nhìn cô, từng đợt sóng bàng hoàng, quặn đau rùng

rùng vò xé người chú. Cặp mắt cô nặng nề dại đi, đăm đăm nhìn chú.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.