NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 355

Cô đã đồng ý. Thậm chí đã hứa. Và chú phải công nhận rằng cô đã giữ

lời. Chính chú mới là người nuốt lời thề của mình. Và tất cả tai chai rượu
cam khốn kiếp ấy.

Đó là một buổi chiều mưa sụt sùi, chỉ có mỗi hai nguời ở nhà. Trời nóng

hầm hập, ẩm thấp, không khí như một cái chăn vô hình chẹt quanh người
chú, bí rin rít. Khi chú bước vào bếp, áo quần chú đã đẫm mồ hôi. Chú mở
thùng lạnh, nhưng chai rượu cam có bọt thường để đấy của chú đã biến
mất. Cáu kỉnh, chú dập mạnh nắp thùng lại.

Chú lên gác, vượt quá căn buồng mở cửa của cô trước khi mắt kịp nhận

thấy hình ảnh trong buồng. Chú lộn trở lại, đứng sững ở ngưỡng cửa. Cô
đang ở trên giường, trần truồng, nửa nằm nửa ngồi, chai rượu cam trong
tay. Cô đăm đăm nhìn nó.

Chú cảm thấy các mạch máu trong đầu bắt đâu giần giật, thình thịch.

Một lượt mồ hôi mới đột nhiên túa ra ướt thêm áo quần chú. “Sao em lại
lấy chai rượu cam của anh hả? Để làm gì hả?” Vừa mới thốt lên, chú đã
cảm thấy ngay các câu hỏi của mình thật ngớ ngẩn.

Cô khẽ lật đầu trên gối, nhìn về hướng chú. Đôi mắt cô lim dim, nặng

như chì, đờ đẫn. “Để em uống”, cô trầm trầm đáp, lại đưa nó lên miệng.
“Anh nghĩ sao hả?”.

Rượu tràn qua miệng cô, chảy thành những giọt vàng vàng lăn tăn qua

má, qua vú, tới cái thành bụng căng phồng lên của cô, thấm vào tấm chăn
trắng muốt. Cô nhìn chú mỉm cười, chìa chai rượu ra cho chú. “Anh có
muốn uống vài hớp không?”

Như đã trở thành một người nào khác, chú thấy mình đi qua phòng, đưa

chai rượu lên miệng. Nó ấm hơi tay của cô. Vị ngọt ngào xộc vào miệng
chú. Chú cúi xuống nhìn cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.