NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 357

- Nào, nào anh. – Cô thì thào, tay lật bật mở, tìm kiếm.

Chú đứng đờ ra như bị liệt. Một tiếng rên rỉ đau đớn từ sâu thẳm trong

chú bỗng vụt lên. Sẽ không còn như thế này nữa, không còn quỵ lụy, không
còn nhục nhã, tự hạ mình ti tiện trước cô. Lần này cô sẽ phải sáng mắt ra,
phải biết điều để cho chú yên thân.

Quờ một tay, chú tóm lấy hai cổ tay cô, đẩy cô từ từ ngửa trở lại giường.

Mắt cô chăm chăm nhìn chú, vẫn bình tĩnh, vẫn không sợ hãi gì cả. Rồi đột
ngột, chú miết miệng vào môi cô. Đôi môi cô ấm sực, ươn ướt, thoảng vị
rượu cam. Chú giúi đầu, lướt môi xuống phía dưới người cô, qua họng cô,
qua vú cô.

Đến lúc ấy cô mới kháng cự. “Không”, cô thì thào, cố vằng ra khỏi chú.

“Không! Đừng có đụng vào người em!”

Nhưng chú đã không nghe thấy gì nữa, hai thái dương chú căng lên giận

dữ, ngực nghẹn thắt lại. Chú cảm thấy một bàn tay cô giằng được ra, cắm
phập vào ngực chú, đau xé lên, nóng giẫy. Bàng hoàng, chú nhìn xuống.
Máu tứa ra theo những vết móng tay cô cào. Một cơn giận khủng khiếp
chợt bùng lên trong lòng chú.

- Đồ ghẹo trai! – Chú thét lớn, vung cánh tay kia còn rảnh lên tát bốp

vào bên má cô, hất cô ngã ngửa xuống giường. Cô trố mắt, khiếp sợ nhìn
chú.

- Đồ lẳng lơ dâm đãng! – Chú thốt lên, lần lần cởi thắt lưng. Chú đưa hai

cổ tay cô qua đầu cô, buộc chặt chúng vào thành giường. Nhặt chai rượu
còn một nửa lên, chủ hỏi: “Còn khát không hả?”

Cô lắc đầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.