NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 359

- Em biết.

Giọng chú trở nên cay đắng. “Y như thể chúng mình là anh em ruột ấy.

Giá như bố mẹ không nhận đổi họ”.

- Nhưng bố mẹ đã làm – Raina đáp nhanh, vẻ hiểu biết chắc chắn. – Mà,

chúng mình không thể buộc tội cho bố mẹ được. Đó không phải là lỗi của
bố mẹ. – Cô bé bắt đầu cảm thấy rưng rưng nước mắt. Cô ngồi sững người,
nước mắt lặng lẽ ròng ròng trên má cô.

- Đừng khóc nữa!

- Em…em không thể dừng được. – Cô thì thào. – Em sợ.

- Anh cũng vậy. Nhưng khóc chả có ích gì.

Nước mắt vẫn lặng lẽ chảy trên má cô. Một hồi lâu sau, cô nghe thấy chú

lại cất tiếng nói. Cô nhìn chú. Môi chú méo mó, vụng về. “Mà ngay nếu
như như em là em ruột anh, em có biết rằng anh yêu em không?”

Cô không trả lời.

- Anh đã yêu em, luôn luôn như vậy. Không thể nào dừng được. Không

hiểu sao, khi anh đem so sánh với em, tất cả những đứa con gái khác đều
chả ra gì cả.

- Có lẽ em tồi thế là bởi vì em ghen với tụi con gái được đi với anh. – Cô

thú nhận. – Em không muốn họ có anh. Bởi thế cho nên em mới làm cái em
đã làm. Chứ còn em không thể để cho bất cứ đứa con trai nào động được
vào người em. Em không thể nào chịu nổi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.