NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 358

Chú dốc ngược chai rượu và phá lên cười sằng sặc khi dòng nước vàng

vàng bắt đầu chảy tràn ra trên người cô. “Uống đi. Uống cho thỏa sức đi!”

Cô cho chân đá bật cái chai trên tay chú. Chú vồ lấy hai chân cô, đè gí

chúng xuống giường bằng hai đầu gối. “Nào, bây giờ thì cô em gái bé bỏng
thân yêu của tôi ơi”, chú cười sặc sụa điên dại, “sẽ không còn là trò đùa nữa
nhé!”

- Không còn là trò đùa nữa! – Cô há hốc miệng, thì thào, nhìn thẳng vào

mắt chú. Đầu chú từ từ hạ xuống, miệng phủ kín miệng cô. Cô bắt đầu cảm
thấy người mình chùng đi, dịu lại.

Rồi, đột nhiên một cơn đau dữ dội xé vào người cô. Cô thét lên. Tay chú

ấp xuống bịt chặt lấy miệng cô. Một cơn đau nữa, rồi cơn nữa, cơn nữa…

Và tất cả còn lại là tiếng thét của cô, bị nghẹn lại ư ử trong cuống họng,

và cái hình thù khủng khiếp, méo mó xấu xí của thân thể chú phủ lên cô.

Lađi lật người lại trên cát. Thế là hết. Ngày mai mẹ chú sẽ biết. Và đó là

tội của chú. Mọi người sẽ buộc tội chú và họ làm thế là đúng. Dù có thế nào
đi chăng nữa, đáng nhẽ chú không được để điều đó xảy ra. Một bóng người
đổ xuống. Chú ngẩng lên nhìn Raina. Cô ngồi thụp xuống cạnh chú.
“Chúng ta bây giờ làm gì hả anh?”

- Anh không biết. – Chú đờ đẫn nói.

Cô đưa một tay nắm lấy tay chú. “Đáng nhẽ em phải ngăn không để anh

làm thế”, cô nói khe khẽ.

- Em không thể làm nổi đâu. Khi ấy hẳn là anh đã phát điên rồi. – Chú

nhìn cô. – Nếu ta mà là những người khác, ta có thể bỏ trốn và lấy nhau.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.