NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 383

- Chúng chỉ là những đứa trẻ ngờ nghệch, hầu hết như thế cả. Chính vì

vậy mà chị đã thích em ngay từ cái tối ấy, lần đầu tiên em vào phòng chị.
Chị biết em khác chúng, trưởng thành hơn.

- Từ khi Lađi chết, em không thể nào chịu được con trai. – Raina thốt

lên.

- Lađi ư?

- Anh em. – Raina giải thích. – Anh ấy và bố em là hai người đàn ông

duy nhất mà em đã thích.

- Thế thì nhất định anh ấy phải tuyệt vời lắm. – Magrit đáp.

- Đúng thế đấy ạ. – Raina ngoảnh đầu đi. – Em nghĩ là em đã yêu anh ấy.

- Chả sao cả. – Magrit đáp nhanh. – Tất cả con gái đều yêu anh trai mình.

- Chị biết không, anh ấy không phải thực là anh ruột của em đâu. Em

được nhận làm con nuôi.

- Làm sao em biết được là em yêu anh ấy nào? – Magrit hỏi, loáng

thoáng gợn một nỗi ghen tỵ.

- Em biết. – Raina đáp. – Và em nghĩ là anh ấy cũng yêu em.

- Em biết ư? – Magrit gặng hỏi, cơn ghen càng tăng. – Anh ta đã… em…

đã… ư?

Raina ngoảnh nhìn đi chỗ khác. “Em chưa bao giờ nói với ai điều ấy cả.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.