NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 385

Raina thôi nức nở. “Chị nghĩ rằng có thể giúp được ư? Cô hỏi, đưa mắt

tìm kiếm một điều gì đó trên mặt Magrit.

- Cứ nói với chị đi, để rồi chúng mình xem.

Raina thở mạnh. “Em mơ thấy rằng em đã chết, và mọi người xúm quanh

giường em, khóc. Em có thể cảm thấy rõ mồn một mọi người đã yêu em
biết chừng nào và cần em, bởi vì mọi người luôn miệng cầu mong em đừng
chết. Nhưng em không thể nào làm được gì nữa. Em đã chết.”

Một cơn kích động lạnh toát run rẩy chạy khắp người Magrit. Cô từ từ

đứng dậy. “Raina nhắm mắt lại đi”, cô nói khẽ, “Ta sẽ làm như em mơ. Em
muốn chị làm người nào?”

Ngượng ngùng, Raina ngẩng lên nhìn cô. “Chị làm Lađi nhé?”

- Chị sẽ là Lađi. – Magrit đáp. – Nào nhắm mắt lại.

Magrit nhìn xuống cô gái. Và đột nhiên, nước mắt cô trào ra. Người cô

đau thắt lại trong một cơn kinh hoàng ập tới. Raina đã chết. Raina đã chết
thật rồi. “Raina”, cô thét lên khàn khàn. “Đừng, đừng chết em ơi!”.

Raina không động đậy. Magrit ngã khuỵu xuống cạnh giường. “Raina,

đừng, đừng em ơi! Thiếu em chị không tài nào sống nổi.” Cô cúi gập người
xuống, hôn như mưa lên mặt Raina.

Đột nhiên Raina mở choàng mắt, một nụ cười đắc thắng kiêu hãnh khẽ

khàng nở trên môi. “Chị khóc thật kìa”. Ngón tay cô đụng nhẹ vào má
Magrit. Cô lại nhắm nghiền mắt, hài lòng.

Từ từ, Magrit lột cái áo ngủ của cô. “Em đẹp quá”. Cô thì thào. “Em là

người đàn bà đẹp nhất trên đời này. Em đẹp quá, đến mức không thể để em

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.