NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 399

- Anh ta cũng không trả lời điện thoại nữa. – Pêgi nói như buộc tội.

Raina mỉm cười: “Em không thể bảo thế là anh ta có tội được, chị có

thấy thế không?”

“Bốp!”. Pêgi vả mạnh vào mặt Raina. “Đồ nói điêu!”.

Raina đưa vội tay lên ôm má. Cô sững sờ chằm chằm nhìn Pêgi.

Má bên kia của cô lại nóng giãy lên vì cái tát nữa. Pêgi vồ lấy vai Raina,

lắc dữ dội. “Nào, nào, tôi muốn nghe nói thật!”.

- Tôi đã bảo chị sự thật! – Raina thét lên, điên cuồng đấm tới tấp vào

Pêgi.

Bàng hoàng vì đợt đánh trả đột ngột ấy, Pêgi ngã bật ngửa ra. Một vẻ đau

đớn, tủi cực lộ ra trên nét mặt Pêgi. “Tại sao em lại làm những cái ấy với
chị khi em biết rằng chị yêu em vô cùng?”

Raina tròn mắt nhìn. Đột ngột, một cảm giác mới mẻ tràn ngập người cô.

Cô nghĩ về Pêgi, rồi nghĩ về mình.

Gần như cùng lúc ấy, Pêgi quỳ sụp xuống trước cô, ôm chầm lấy đùi cô.

“Ôi em thân yêu, xin em, xin em đừng nhìn chị như vậy. Đừng giận chị, chị
xin lỗi. Chị đã điên lên vì ghen đấy, ôi xin em, xin em!”.

Mặt Raina đau nhói lên ở chỗ bị đánh. Bỗng dưng, cô thấy mệt rã rời cả

người. “Đừng bao giờ làm thế nữa… đừng bao giờ”, cô mệt nhọc thốt lên.

- Không, chị sẽ không bao giờ, không bao giờ nữa. – Pêgi hứa như điên

dại. – Đấy chỉ là vì chị không thể nào chịu nổi khi nghĩ đến cái lão dâm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.