NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 397

Cô hôn nhanh lên má ông rồi quay ngoắt đi, bước ra vỉa hè. Ông ngắm

nhìn theo cho đến khi cô lẫn hẳn vào phố đông đúc, rồi quay lại anh bồi.
“Pxxt”, ông thốt lên, “tôi thấy có lẽ phải uống thêm cốc nữa!”.

11

Cô vội vã đi qua lời chào nhã nhặn của bác gác nhà, nhanh chóng vượt

qua ba khúc cầu thang ngoằn ngoèo và hẹp. Cô đã ở lại xưởng điêu khắc
lâu hơn cô tưởng. Và bây giờ chỉ còn vừa vặn thời gian để nấu cơm chiều
trước lúc Pêgi về.

Cô đi qua căn buồng ở bé xíu, vào bếp. Nhanh nhẹn, cô mở bếp ga dưới

bình hứng nước nóng và châm luôn que diêm ấy vào bếp lò, để ngọn lửa
nhỏ. Cô lấy ra con gà nâu nhỏ vừa mua, đã nấu chín rồi, ở quán thịt gà đầu
phố, bỏ nó vào một cái chảo, đút vào lò cho nóng. Cô cắt một khúc bánh
mỳ thành những lát mỏng rất nhanh, bày xung quanh một tảng phomat lớn
và bắt đầu sửa soạn xếp bát đĩa ra bàn. Mấy phút sau, cô đã xong.

Cô nhìn đồng hồ của mình. Nếu nước đã đủ nóng, thì thậm chí còn đủ

thời gian để tắm nữa cơ. Cô bước lại, nhúng tay vào bồn. Âm ấm rồi. Nếu
cô chỉ đổ vơi một nửa bồn thì thế là đủ.

Cô trở lại buồng ở, đi sang phòng tắm, đưa tay cởi khuy áo cánh của

mình. Cửa ra vào mở, cô quay lại phía nó. “Chị hôm nay về sớm đấy”, cô
nói.

Pêgi lạnh lùng nhìn cô, không đáp, đưa tay đóng cửa ở đằng sau lại.

Raina nhún vai. Pêgi có cái tính như vậy đấy. Vừa mới rực rỡ, tươi tỉnh, ồn
ào, phút sau đã có thể lạnh lẽo, thậm chí sưng sỉa nữa. Rồi sẽ hết ngay thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.