NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 400

đãng khốn kiếp ấy có thể mó vào người em một lần nữa bằng đôi bàn tay
tanh tưởi của lão ta.

- Anh ấy không phải là một kẻ dâm đãng, anh ấy là một người đàn ông! –

Raina thốt lên. Cô cúi nhìn Pêgi. Thoáng một vẻ khinh bỉ lộ ra trong giọng
nói của cô. Một người đàn ông thực sự. Chứ không phải là một sự bắt
chước.

- Chị đã chỉ cho em biết những cái mà em có học được từ tất cả lũ đàn

ông trên đời này cũng không bằng.

Raina đột nhiên sực tỉnh. Lần đầu tiên, cô mơ hồ nhận thấy được sự thật

về bản thân mình. Người cô lạnh toát đi vì sợ. Cô cúi nhìn xuống cái đầu
tóc nâu sẫm đang áp chặt vào vạt váy trước của cô.

- Chính là không hay từ đấy đấy. Chị tha thiết khổ sở để chỉ cho tôi biết

tình yêu, dạy tôi cách yêu. Nhưng tất cả đều là từ bên ngoài vào, bên ngoài
đến cả. Tại sao chị không dạy cho tôi cảm thấy tình yêu, có thể cho người
khác tình yêu? – Cô từ từ đẩy Pêgi ra. Rồi, không biết tìm ra chỗ nào hơn,
cô quỳ thụp xuống, úp mặt vào ngực Pêgi, òa lên khóc.

- Cứ khóc đi, em yêu, cứ khóc đi. – Pêgi thì thào. – Khóc đi. Chị lúc nào

cũng sẽ chăm nom em. Tình yêu là để thế mà.

Lúc Amru Xinh đến bữa tiệc do Pavăng tổ chức mừng việc dỡ vải phủ

bức tượng tuyệt tác của ông, trời hãy còn sớm. Đến khoảng sáu giờ, anh tỏ
lời tôn kính chủ nhân, rời nhã nhặn từ chối uống rượu, lui vào cái góc quen
thuộc của mình ở sát tường, trong căn phòng trống.

Như thường lệ, anh cởi áo sơmi ra, gập nó lại cẩn thận, đặt nó xuống

sàn. Rồi anh cởi giày – anh không đi tất – và xếp chúng bên cạnh chiếc áo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.