NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 402

Trong một hốc tường gần cửa, dưới ánh sáng của một ngọn đèn độc nhất

tỏa xuống, là bức tượng phủ vải đứng trên một cái bệ. Nó đứng chết lặng ở
đó, như một cái xác trong tấm vải liệm và không hề nhúc nhích khi cửa ra
vào đột nhiên mở, hai người khác nữa bước vào. Không động đậy mắt,
Amru cũng biết họ. Cô gái người Mỹ tóc vàng và bạn của cô ta, người đàn
bà da sẫm. Anh đóng sập tâm trí mình lại trước họ. Đồng hồ chuông bắt
đầu ngân nga điểm giờ và Pavăng bắt đầu bài nói.

Nó chẳng là cái gì khác ngoài sự lặp lại những lời ông ta đã nói nhiều lần

trong buổi tối nay, và nhiều lần trước nữa. Nhưng khi kết thúc, ông đột
nhiên bật khóc. Ông đã rất say và xuýt nữa ngã nhào khi thình lình đưa tay
lên, giật phắt tấm vải phủ bức tượng xuống.

Cả phòng lặng ngắt, mọi người chăm chú ngước nhìn bức tượng bằng

cẩm thạch lạnh lẽo. Bức tượng to bằng hai phần ba người thật, bằng cẩm
thạch hồng của Italia. Dưới ngọn đèn, nó như ấm hơi sống. Cô gái đứng
kiễng chân, giơ thẳng hai tay qua bộ mặt nhìn ngửa lên, với về phía người
yêu mình là mặt trời.

Rồi bầu không khí yên lặng bị phá tan ngay lập tức, Ai cũng nhao nhao

bình luận và chúc mừng nhà điêu khắc. Tất cảm chỉ trừ có một người. Đó là
Leôcađia, nhà buôn các tác phẩm mỹ thuật, một người đàn ông tóc bạc,
thấp bé, hai môi mỏng dính và mím chặt như mép cái máy đổi tiền.

Chung cục, dù ai có nói ngược xuôi thế nào đi chăng nữa, ý kiến lão ta

mới là lời phán quyết cuối cùng. Chính ông ta là người định giá trị cho nó.
Việc ông ta trả giá cho nó có thể vĩnh viễn làm cho nó không bán được
cũng chẳng sao; quan trọng nhất là ông đánh giá nó, đó là sự công nhận của
nghệ thuật.

Pavăng e dè tiến lại gần ông già. “Thế nào, Mơxiơ? Ông nghĩ sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.