NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 404

- Và bỗng nhiên, ông thét lên đau đớn, điên dại. “Hỏng rồi!” Ông vật vã.

“Hỏng tất cả cơ! Tại sao, tại sao ông không nói với tôi ngay. Tại sao ông lại
để tôi tự biến mình thành thằng ngu thế này?”

Leôcađia vẫn lặng thinh.

Pavăng trố mắt nghẹn lời nhìn lão nhà buôn, giàn giụa nước mắt. Rồi

ông quay ngoắt lại, lấy hết sức bình sinh quẳng bốp cái vồ vào đầu bức
tượng. Khối cẩm thạch rạn ra, cái đầu bắn văng xuống sàn, vỡ tan tành.
Pavăng bắt đầu đập phá như điên dại bức tượng, lay lấy lay để. Hai cánh
tay rụng xuống, rồi một cái vai. Một kẽ nứt ngoác ra ở giữa ngực, rồi cái
ngực cũng vỡ vụn ra. Bức tượng ngật ngưỡng như điên trên bệ và cuối
cùng, đổ sập xuống.

Pavăng quì thụp xuống đống mảnh vỡ, lắc lư cái vồ như người mê sảng.

“Tao yêu mày”, ông thét lên, nước mắt ròng ròng chảy xuống hai má. “Tao
yêu mày mà mày lại phản bội tao!” Cuối cùng, ông ngã giụi xuống sàn,
giữa đám mảnh vụn.

Và cũng đột ngột như lúc khóc, mắt ông đột nhiên ráo hoảnh, ông bắt

đầu đào bới lung tung chỗ vỡ, như người điên. Rồi ông tìm thấy vật mình
muốn. Ông đứng dậy, nắm chặt mảnh đá trong tay, ông yếu ớt vẫy về phía
lão buôn tranh tượng, gọi lão lại. Khư khư ấp cái mảnh vỡ ấy trong tay, ông
chìa ra cho lão. “Giờ thì tôi đã thấy chỗ nào tôi bắt đầu sai rồi”. Ông thốt
lên, “còn ông đã thấy chưa?”

Leôcađia nhìn mảnh đá, lão cũng không hiểu nó đầu cua tai nheo đã là

cái gì. Nhưng lần này, lại cũng không phải là lúc bày tỏ ý kiến thực. Lão
thận trọng gật đầu.

- Ơn Chúa! – Pavăng kêu lên. – Ơn Chúa nhân từ đã khiến con không

phá hoại cái điểm đẹp duy nhất trong cơn ngu xuẩn thất vọng của con!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.