NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 403

Leôcađia không nhìn Pavăng. Lão không bao giờ nhìn thẳng vào người

nói chuyện với mình, đám nghệ sĩ tuyên bố rằng lão không dám nhìn vào
mắt họ bởi vì lão là một con ký sinh trùng sống trên máu họ còn phè phỡn
hơn chính bản thân họ. “Thị trường cho tác phẩm điêu khắc bây giờ yếu
lắm!” Lão đáp.

- Phừ! – Pavăng khịt mũi. – Tôi không hỏi về thị trường. Tôi hỏi về tác

phẩm của tôi!

- Tác phẩm của anh thì cũng như những cái trước thôi. – Lão nhà buôn

trả lời loanh quanh.

Pavăng quay ngoắt lại, vung tay chỉ về bức tượng lặng câm. “Nhìn hai

cái vú ấy xem. Tôi đã tạc lên chúng từ rất nhiều cô gái để đạt được đến một
sự cân đối hài hòa mà thiên nhiên chưa tao ra được. Và khuôn mặt. Hoàn
mỹ! Để ý tới lông mày, tới cặp mắt, hai gò má xem, cái mũi!”. Bỗng ông
ngừng bặt, trợn tròn mắt nhìn bức tượng. “Cái mũi”, ông thốt lên, gần như
thì thào.

Ông quay vụt lại đám các cô gái làm mẫu đang đứng túm tụm sát tường.

“Hãy đem đến cho ông đây một chai vang nhé! Cái mũi, thưa ông”, ông ta
nói như buộc tội. “Tại sao ông lại không nói với tôi ngay về cái mũi hả?”

Leôcađia lặng thinh. Bây giờ không phải lúc bảo Pavăng rằng lão không

thấy có cái gì khiếm khuyết với cái mũi cả. Lão cũng phải giữ tiếng cho
mình.

- Đục của tôi đâu! – Pavăng gầm lên. Ông nhẩy lên một cái ghế, tinh tế

ghé đục vào bức tượng, khẽ cạo mặt đá một chút rồi lấy tay áo đánh bóng.
Bức tượng lại sáng ngời lên, ông bước xuống, ngẩng lên nhìn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.