NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 408

- Một khi tin này đã lan đi, thì mọi gã đàn ông ở Pari sẽ bám theo cô

ngay. Tôi tin rằng cô thích thế lắm đấy.

- Có thể là như vậy. Đã đến lúc em trưởng thành rồi, thôi không theo lời

chị về một cái chứ.

Một tiếng tát rất mạnh, rồi một giọng căm hờn. “Mày là con đĩ! Đồ đĩ rẻ

tiền! Đồ đĩ thì phải thế này mới đáng!”.

Im lặng một thoáng. “Tôi đã bảo chị rằng đừng bao giờ làm như thế nữa

kia mà!”.

Amru lại nghe thấy một cái tát nữa. “Đồ đĩ! Đồ lợn cái! Mày chỉ hiểu cái

thứ ngôn ngữ ấy thôi”. Lại lặng ngắt một lúc, rồi: “Raina!”. Giọng nói
nghẹn lên một nỗi sợ. Amru Xinh nghĩ nó giống như một tiếng kêu của một
người dạy hổ, bước vào chuồng thấy con thú vốn như mèo con của mình
vụt đã trở thành một con hổ lớn. “Cô... cô làm gì thế? Bỏ cái giày ấy
xuống!”

Rồi một tiếng thét nghẹn giọng, tiếng thân người rơi, lăn huỳnh huỵnh,

văng lung tung theo cái cầu thang dài ngoằn nghoèo, dốc đứng xuống đất,
nghe rõ mồn một. Và lần đầu tiên - theo trí nhớ của tất cả mọi người ở đó -
Amra Xinh đã rời một bữa tiệc trước khi người khách cuối cùng ra về.

Raina đứng dựa vào lan can, mặt xám ngoét, nhìn trân trân xuống

khoảng trống của cái cầu thang xoáy. Chiếc giày mũi nhọn gót cao vẫn còn
trên tay cô. Amru lấy chiếc giày khỏi các ngón tay cô, cúi xuống nhét nó
vào chân cô.

- Tôi đã không hề đụng vào nó!

- Tôi biết. - Amru Xinh đáp lặng lẽ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.