- Mơxiơ Đexchampx ạ? - Một giọng trầm, lặng lẽ hỏi.
- Gì thế? - Ông vẫn còn nửa ngủ, nửa thức.
- Tôi xin lỗi vì đã quấy rầy giấc ngủ của ngài. - Giọng nói đó tiếp bằng
tiếng Pháp với lối phát âm lơ lớ kỳ cục của người Anh đồng thời cũng
không thật Anh. - Tên tôi là Amru Xinh. Tôi đang ở với một người bạn của
ông. Mađơmoađen Raina Malovi. Cô ấy cần sự giúp đỡ của ông.
Ông tỉnh ngủ hẳn. “Có nghiêm trọng lắm không?”
- Rất nghiêm trọng. Mađơmoađen Brađlây vừa bị tai nạn. Cô ta đã xẩy
chân ngã chết và cảnh sát thì đang làm rất rắc rối.
- Hãy để tôi nói chuyện với Mađơmoađen Malovi nào.
- Không may là cô ấy đang ở trong tình trạng không thể tới điện thoại
được. Cô ấy đang bị choáng váng hoàn toàn.
- Anh đang ở đâu vậy?
- Tại xưởng của Pavăng, nhà điêu khắc ấy. Ông biết chỗ chứ?
- Có - Giăcơ đáp nhanh - Nửa tiếng nữa tôi sẽ đến đó. Từ giờ đến lúc ấy
đừng để cô ấy nói chuyện với bất kỳ ai.
- Tôi đã làm như vậy. Cô ấy sẽ không nói gì với bất kỳ ai cho đến khi
ông tới.
Giăcơ không hiểu hết những gì Amru Xinh ngụ ý mãi tới khi ông nhìn
thấy được bộ mặt tái mét và đôi mắt không còn thần sắc của Raina. Cảnh