NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 420

Cô ngồi xuống, nhìn anh chàng trẻ tuổi đứng run run căng thẳng cạnh

ông Thống đốc, nhặt từng tờ công văn lên sau khi ông đã ký xong. Cuối
cùng, ông Thống đốc ký hết giấy tờ, anh thư ký nhặt tờ cuối lên, lập cập
bước ra, đóng cửa lại ở sau lưng mình.

Cô nhìn ông Thống đốc hơi vươn người qua bàn, với lấy một điếu xì gà

trong hộp giữ ẩm. Cô thoáng bắt gặp một cặp mắt đen sắc sảo, nằm sâu
trong một khuôn mặt ưa nhìn. Giọng ông hơi trầm. “Cô Malovi, cô có thấy
phiền gì không nếu tôi hút thuốc?”

Cô lắc đầu.

Ông mỉm cười, rút ra một con dao nhỏ, khẽ khàng gọt nhỏ đuôi điếu xì

gà. Ông đặt nó lên miệng, bật diêm. Ngọn lửa sáng vàng lên, lúc to lúc nhỏ
theo từng hơi thở của ông. Cô thoáng ngửi thấy mùi thơm dễ chịu của thuốc
lá Havana khi ông đã vùi que diêm vào một cái gạt tàn.

Ông lại mỉm cười. “Một trong những thú vui ít ỏi mà bác sĩ còn cho phép

tôi hưởng”. Ôi có một giọng nói giản dị nhưng rành rọt đến kỳ lạ, có thể
vang ngân khắp căn phòng, mặc dù ông nói nhỏ, giống như một diễn viên
đã luyện giọng kỳ công đến mức những tiếng nói trầm của mình cũng vang
tới được tít những góc sâu của ban công thứ hai trong nhà hát. Ông cúi
người về phía trước, thì thào bí mật: “Cô biết không, tôi hy vọng mình sẽ
sống được một trăm hai mươi nhăm tuổi đấy, ông bác sĩ của tôi thậm chí
cũng tin như vậy, với điều kiện là tôi phải bớt hút thuốc đi”.

Cô cảm thấy rõ mồn một cái hơi ấm của niềm tin và nỗi căng thẳng đột

nhiên ùa tới cô. Và trong một thoáng, cô cũng tin như thế. “Thưa ngài
Thống đốc, tôi chắc là sẽ đúng như thế ạ”.

Ông ngả người lên thành ghế, mặt thoáng vẻ hài lòng. “Giữa chúng ta,

tôi thú thật là không để ý đến chuyện có sống được như vật hay không. Chỉ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.