NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 421

có một điều là khi tôi chết, tôi không muốn còn để lại một kẻ thù nào. Và
tôi đã tính ra rằng con đường duy nhất là phải sống lâu hơn tất cả địch thủ
của mình”.

Ông phá lên cười và cô cũng bật cười theo, quên mất mình đã đến đây để

làm gì trong một thoáng. Ông có một vẻ trẻ trung, đầy sức sống đến ngạc
nhiên, phản lại cái đám hoa râm đã kha khá nhiều trong mớ tóc đen dày
mượt của mình.

Qua cái mặt bàn đồ sộ, ông chăm chú nhìn cô, và một lần nữa, lại cảm

thấy rõ rệt bước chân vùn vụt của năm tháng thời gian chống lại ông. Ông
rít một hơi thuốc thật mạnh, để khói từ từ bay ra. Ông thích cái hình ảnh
được nhìn thấy trước mắt. Không hề có cái trò ngớ ngẩn đương mốt về ăn
kiêng ăn kiếc, về cắt tóc ngắn kiểu con giai. Tóc cô dài, đầy đặn tỏa ra trên
hai vai.

Ông ngẩng lên nhìn và đột nhiên bắt gặp ánh mắt của cô. Gần như lập

tức, ông biết rằng cô hiểu ông đang chăm chú ngắm mình. Ông mỉm cười,
không một chút ngượng ngập. “Khi tôi chấp nhận giấy tờ nhận cô làm con
ông bà Malovi, cô còn bé xíu ấy”.

Lời cô xóa tan mọi lo ngại của ông. “Mẹ tôi và bố tôi thường bảo ngài

nhân từ vô cùng và ngài đã làm mọi cái để hai người có thể nhận nuôi được
tôi đấy ạ”.

Ông chậm rãi gật đầu. Hai người như thế là không khi nào nói hết với cô

sự thật. Sớm hay muộn, rồi cô ta cũng sẽ tìm ra. “Cô mười tám rồi nhỉ?”

- Tháng sau là mười chín ạ. - Cô đáp nhanh.

- Kể từ khi tôi gặp cô lần cuối đến giờ, cô đã lớn lên khá nhiều đấy! -

Mặt ông trở lại nghiêm nghị, ông bỏ điếu thuốc vào cái gạt tàn. - Tôi biết vì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.