NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 43

Tôi đứng lặng đi một giây, rồi tất cả sức ép dồn nén trong phổi tôi trút ra

trong một tiếng thở dài. “Ông ấy sẽ không bao giờ bước qua cái cửa ấy nữa
đâu”, tôi nói.

Mặt Raina dần dần bợt đi. “Anh… anh nói thế có nghĩa là…nghĩa là

sao?”, em lắp bắp.

Tôi nhìn thẳng vào mắt em. Lần đầu tiên, tôi có thể đọc được những gì

trong đó. Em kinh sợ. Giống như tất cả những người khác khi phải nhìn tới
một tương lai không hề biết. “Thưa bà Cođơ”, tôi chầm chậm nói, “chồng
bà đã chết”.

Con ngươi mắt em, trong một thoáng, quay lộn điên loạn. Em từ từ ngã

phịch xuống ghế. Tay em theo phản xạ, nhặt lấy một cái khăn lên, quấn
quanh người. “Tôi không thể tin được”, em nói thờ thẫn.

- Em nói không thể tin được cái gì hở Raina? – tôi cay nghiệt hỏi, - rằng

ông ta đã chết hay em đã nhầm khi em lấy ông ta mà không lấy anh?

Có lẽ Raina không nghe thấy lời tôi. Em ngẩng lên nhìn tôi, mắt ráo

hoảnh, nhưng trong mắt có một nỗi buồn dịu dàng – một niềm yêu thương,
mà tôi không hề biết là em có thể có. “Có xảy ra đau đớn gì không?”, em
hỏi.

- Không, - tôi đáp, - rất nhanh. Đột quỵ. Vừa mới phút trước còn đầy sức

sống và gầm lên như sư tử, và phút sau đã… - tôi búng ngón tay đánh tách,
như thế đấy.

Em vẫn chằm chằm nhìn tôi. “Tôi mừng thay cho ông ấy”, em nói dịu

dàng. “Tôi không hề mong ông ấy phải vật vã đau đớn”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.